top of page

PHƯỚC LỘC – NGÔI TRƯỜNG GIỮA VƯỜN HOA THÁNH THIỆN

PHƯỚC LỘC – NGÔI TRƯỜNG GIỮA VƯỜN HOA THÁNH THIỆN, NƠI TÔI GỬI TRỌN TẤM LÒNG NGƯỜI THẦY


Có những nơi, chỉ cần một lần ghé qua, lòng đã thấy yên bình. Có những mái trường, dẫu thời gian trôi qua bao lâu, ta vẫn khắc ghi như một mạch nguồn dịu ngọt trong tim. Với tôi – một người giáo viên giảng dạy kế toán, Trường Trung cấp Kỹ thuật – Công nghệ Phước Lộc không chỉ là nơi tôi đến để truyền đạt tri thức, mà còn là miền đất thiêng, nơi tôi được sống với sứ mệnh cao cả của nghề giáo giữa một không gian đượm tình người và ánh sáng đức tin.


Phước Lộc – ngôi trường mang dáng hình khiêm nhường giữa miền quê thanh vắng, nhưng ẩn chứa trong đó là một nguồn sống mãnh liệt. Ngôi trường được điều hành bởi các quý Cha, quý Thầy – những người không chỉ là nhà giáo, mà còn là những mục tử dẫn dắt đàn chiên bằng tình thương, bằng sự nhẫn nại và bằng cả một trái tim rộng mở. Nơi đây không có sự ồn ào của phố thị, nhưng có tiếng chuông nhà nguyện ngân vang mỗi sớm mai, đánh thức bao tâm hồn non trẻ trên hành trình tìm kiếm tri thức và nhân cách sống.


Lớp học kế toán – nơi tôi gắn bó từng con số, từng ánh mắt học trò cũng chính là nơi tôi chứng kiến biết bao câu chuyện thầm lặng mà đẹp đẽ. Các em đến với ngành kế toán không phải vì những viễn vọng hào nhoáng, mà bởi khát khao đổi đời, khát khao phụ giúp gia đình, và hơn hết là một niềm tin vào con đường học tập như con đường duy nhất để vượt thoát khỏi nghịch cảnh. Có em quê tận miền núi, lặn lội xuống học với đôi chân chai sạn và ánh nhìn kiên định. Có em mồ côi cha mẹ, được quý Cha cưu mang, nuôi dưỡng cả thể xác lẫn tâm hồn.


Tôi nhớ những buổi chiều, khi nắng cuối ngày còn vương trên hàng cây phượng, lớp học kế toán vẫn vang lên tiếng cười, tiếng hỏi bài rộn rã. Các em học không chỉ bằng trí óc, mà còn bằng tất cả lòng biết ơn và ý chí vươn lên. Tôi đã từng xúc động khi một em học trò nhỏ nhắn cúi đầu cảm ơn sau giờ thực hành, như thể từng giây phút ngồi học với các em là một ân huệ. Những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy, lại khiến trái tim người thầy ấm lên giữa bao bộn bề cuộc sống.


Giảng dạy ở Phước Lộc không chỉ là dạy kiến thức, mà là gieo mầm hy vọng. Tôi thấy mình không chỉ là người thầy, mà là người đồng hành, là nhân chứng cho hành trình hóa thân của những đứa trẻ thành những người công dân có trách nhiệm. Mỗi kỳ thi trôi qua, mỗi lần trao bằng tốt nghiệp, tôi lại bồi hồi. Những “đứa con kế toán” của tôi rồi sẽ bay xa, mang theo hành trang là con số, là đạo đức nghề nghiệp, và là những tháng năm được dưỡng nuôi bằng tình thương của thầy cô và quý Cha quý Thầy.


Ngôi trường Phước Lộc – nơi hội tụ giữa tri thức và đức tin, giữa lý trí và lòng nhân – chính là mảnh đất thiêng liêng nuôi dưỡng những mầm non vươn mình giữa cuộc đời. Và với tôi, mỗi ngày đứng trên bục giảng nơi đây là một ngày sống trọn vẹn với lý tưởng, là một bản nhạc đời ngân vang trong thầm lặng, ngọt ngào như tiếng kinh sớm mai giữa sân trường tĩnh lặng.

Tôi biết rằng, dẫu cuộc đời có đưa tôi đi về đâu, thì ký ức về Phước Lộc – về những lớp học kế toán, về những khuôn mặt học trò hiền lành, về bóng áo dòng lặng lẽ nơi hành lang vẫn sẽ là nơi tôi trở về trong tâm tưởng. Một ngôi trường nhỏ, nhưng tình yêu nơi đó thì lớn lao vô ngần . Và tôi tin, nơi đây chính là vùng đất thiêng mà bao thế hệ học trò, dù đi đâu, cũng sẽ mang theo trong tim như một ánh sáng dẫn đường, như một phần máu thịt mãi mãi không phai.


Phạm Thị Thanh Tâm

GV Kế toán

Thư viện
bottom of page